044 – Đánh Cược

Blog.Uhm.vN
Toàn bộ Liễu gia đều trở thành một đống đổ nát, xung quanh kéo đến không ít người xem náo nhiệt, bọn họ thầm thì bàn tán với nhau, nói đêm qua ở đây vẫn còn rất tốt, sáng hôm nay liền trở thành thế này, người của Liễu gia cũng chẳng rõ tung tích.

Trầm Việt Lăng nhìn bốn phía xung quanh một lượt mới dắt theo Liễu Mạt Mạt đi vào bên trong. Tiểu viện mà bọn họ ở sớm đã bị hủy hoại đến không thể nhận ra, còn toàn bộ đám hoa cỏ trong hậu viên đã hoàn toàn biến mất, thậm chí đến cả đất trong hoa viên cũng chẳng còn, vơ vét đến thế có phải là quá triệt để hay không!

Đối với loại đạo tặc cùng hung cực ác như vậy, Liễu Mạt Mạt cảm giác sâu sắc phẫn nộ. Chẳng lẽ những ngày sắp tới đây nàng phải sống chung với đám muỗi hay sao?

“Xin hỏi các hạ có phải là Trầm Việt Lăng Trầm quản gia?” Một người nương theo hương hoa cùng những cánh hoa bay lượn từ không trung nhẹ nhàng đáp xuống. Đáng tiếc lúc rơi xuống đất bị trượt chân, trong tư thế chó gặm xương ngã nhào vào đống gạch vụn.

“Tiểu thư, sau này nếu lúc luyện công cô còn lười biếng thì tương lai sẽ giống như hắn.” Trầm quản gia chắp tay sau lưng thừa dịp dạy dỗ Liễu tiểu thư.

Liễu Mạt Mạt trợn mắt, hắn rõ ràng là bị ngươi ám toán rớt xuống mà.

Người nọ từ trong đống gạch vụng chật vật ngồi dậy, đầu chảy đầy máu, Liễu Mạt Mạt nhịn không được có chút cảm thông với hắn, đứa trẻ đáng thương, chẳng lẽ không ai nói cho hắn biết Trầm quản gia ghét nhất là thấy người khác ở trước mặt hắn bay tới bay lui sao.

Đêm trước lúc Trầm quản gia giúp nàng bắt muỗi, đám muỗi đều là rớt xuống trong tư thế này, hơn nữa còn đồng dạng huyết nhục không rõ, thật đáng sợ.

“Khoan đã, đứng lại.” Nhìn hai người xoay người chuẩn bị bỏ đi, người nọ vội vàng mở miệng.

Trầm Việt Lăng xoay người liếc mắt nhìn người nọ, ánh mắt âm trầm  khiến trong lòng người nọ phát lạnh, tuy nói như thế nhưng hắn vẫn không quên mục đích chính của mình, “Nếu như các hạ muốn biết trên dưới bảy mươi ba nhân mạng của Liễu gia…”

“Mạng của Liễu gia thì liên quan gì đến ta?” Trầm Việt Lăng cười nhạt.

Liễu Mạt Mạt đồng tình quay đầu lại nhìn người nọ, xem ra hắn theo phải một chủ tử không được thông minh cho lắm, lại muốn dùng tính mệnh của Liễu gia đến uy hiếp Trầm Việt Lăng. Kỳ thực, nếu như nàng thật sự là Liễu Mạt Mạt, nói không chừng chiêu này dùng rất tốt, bởi vì Trầm Việt Lăng đối với nàng trên cơ bản là nói gì nghe nấy, đáng tiếc, nàng không phải.

Người nọ hiển nhiên không nghĩ tới Trầm Việt Lăng lại trả lời như thế, bất quá rất nhanh liền đem ánh mắt chuyển đến trên người Liễu Mạt Mạt, “Lẽ nào Liễu tiểu thư cũng không lo lắng cho gia tộc của mình sao?”

Liễu Mạt Mạt dừng bước lại, thoáng nhíu mày một lúc mới nói, “Nếu bọn họ chết, không cần ta phải mua đất xây mộ chứ?”

“Ngươi…” Người nọ bị nàng làm cho tức giận nến nói không nên lời, đến cả Trầm quản gia khóe mắt cũng không ngừng giựt giựt.

“Không cần thì tốt rồi, bây giờ đất xây mộ giá cũng đâu có rẻ.” Sau khi hai người rời khỏi, người nọ ngồi trên mặt đất hồi lâu, vẻ mặt thất thần, không thể tin mình lại thất bại thê thảm đến nổi này, đúng thật là không cho người ta một con đường sống.

“Không sợ bọn họ đem người giết chết sao?” Câu này là Trầm Việt Lăng hỏi. Liễu Mạt Mạt rất nhát gan, hắn biết, cho nên hắn mới hiếu kỳ, tại sao lần này nàng lại dám nói ra những lời như vậy.

“Bọn họ không làm đâu.” Liễu Mạt Mạt do dự một chút mới thành thật trả lời, nàng đối với chuyện này cũng không chắc chắn lắm, bất quá đối phương rất hiển nhiên là nhắm vào nàng, nếu biết nàng không quan tâm thì sẽ không làm gì người của Liễu gia, đương nhiên ngoại trừ những kẻ đầu óc không bình thường.

“Nếu bọn họ làm thật thì sao?” Trầm Việt Lăng hỏi lại.

“Vậy thì chỉ trách vận khí của bọn họ không may thôi.” Liễu Mạt Mạt nhún vai, nàng không có khả năng đi cầu Trầm Việt Lăng cứu người của Liễu gia, nếu như Trầm Việt Lăng gặp chuyện không may, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nàng chỉ là muốn bảo vệ tính mạng của mình mà thôi.

Câu trả lời của Liễu Mạt Mạt khiến cho Trầm Việt Lăng nhất thời rơi vào im lặng, vị tiểu thư này rất sợ chết, đối với tính mệnh của người khác lại không mấy quan tâm, hắn rất hiếu kỳ, rốt cuộc nàng đã trãi qua chuyện gì mà hình thành nên tính cách như vậy.

Hắn nhớ rất rõ, ngày hắn mang theo nàng rời khỏi Tây Thành, trên đường đi hai người gặp không ít sát thủ, cho dù nàng tận mắt thấy hắn giết người, nửa đêm còn sợ đến nỗi ngủ thấy ác mộng, nhưng vẫn nắm chặt tay hắn, nói cái gì cũng không chịu buông ra.

Lúc đồng ý với người kia đưa con hắn đi, hắn không nghĩ tới sẽ gặp được một người khiến hắn cảm thấy thế nào là thú vị như thế này, cũng không nghĩ tới mình lại có thể vì nàng mà sửa lại lời thề.

“Bọn họ là ai?” Thấy Trầm Việt Lăng im lặng, Liễu Mạt Mạt kéo kéo ngón tay của hắn.

“Lĩnh thành Hoa gia.”

Nói đến Hoa gia, Liễu Mạt Mạt lúc này mới hiểu rõ, nhất định là có liên quan đến cái tên Hoa Thiểu kia. Quả nhiên muốn phiêu bạt trên giang hồ đâu có dễ, nhìn nhà của mình mà xem, động đến đứa con lão cha lập tức liền ra mặt, cũng khó trách từ trước đến nay có thể sống để trở thành đại hiệp đều là thế gia công tử.

Trở lại chỗ ở không được bao lâu, Ngọc Bách Lâu đã bị người ta vội vã kêu đi, sau đó cũng không thấy trở về. Mà chỗ bọn Liễu Mạt Mạt ở đã bị rất nhiều người giang hồ bao vây.

Lúc này, Ngọc Bách Lâu đang bị trói lại như đòn bánh tét treo lơ lửng trong Bách Hoa Lâu. Một lão giả đầu tóc bạc phơ, trên mặt lại chẳng có bao nhiêu nếp nhăn đang phẫn nộ chỉ vào hắn tức giận mắng.

“Lão tử đã nói cái gì, ngươi rốt cuộc có đem những lời của ta bỏ vào tai hay không. Ngươi dám giúp bọn họ, có phải cảm thấy quá rảnh rỗi hay không!”

“Lão gia tử, đừng kích động, trước hết thả con xuống cái đã rồi hãy nói.” Ngọc Bách Lâu vẻ mặt bất đắc dĩ, bị người ta lập kế treo lên chỗ này còn chưa tính, vấn đề là lão gia tử còn tìm đến một đám lâu chủ của các phân lâu vây xem, thế này thì có mất mặt không chứ.

Khổ nhất là những người này đều là thúc thúc bá bá của hắn, hắn muốn oán trách cũng không được.

“Nói cái gì mà nói, hừ, chờ đến lúc Hoa Túc đoạt được Tỏa Vân Bài ta sẽ xử lý ngươi.”

“Chỉ sợ Hoa Túc tiền mất tật mang a.” Ngọc Bách Lâu ở giữa không trung đung đưa qua lại, châm biếm nói. Trên thực tế, từ lúc hắn bị bắt trở về trong lòng đã thầm cười trộm, chỉ đáng tiếc là không được tận mắt thấy kết quả cuối cùng của đám người Hoa gia.

Lão nhân đã phải sử kế hai lần mới có thể lừa gạt bắt hắn trở về. Chuyện hắn làm trước giờ lão đều biết, trước đây không ngăn cản, hiện tại lại nhảy ra ngăn cản, chẳng qua lo lắng mình đứng sai vị trí mà thôi.

“Lời này của tứ đệ khó tránh khỏi có chút võ đoán, ta lại cảm thấy Trầm quản gia kia khó có thể chống đỡ được sự tấn công của Hoa gia.” Lúc này, một nam tử trẻ tuổi có chút giống Ngọc Bách Lâu từ lầu hai đi xuống, trong tay hắn cầm một cây quạt màu đen, mà trên mặt quạt là một đóa mẫu đơn màu trắng.

Lúc hắn nhìn thấy Ngọc Bách Lâu, sâu trong mắt hiện lên sự căm hận khó phát hiện. Khi hắn dời mắt đến lão giả đứng trong đại sảnh liền trở nên cung kính, “Bái kiến lâu chủ.”

“Ừm, võ công của Bách Xích lại có tiến bộ, rất tốt rất tốt.” Lão giả rất hài lòng gật đầu, vẻ mặt vui mừng.

Ngọc gia chưởng quản Bách Hoa Lâu đến nay, dưới lâu chủ có bốn vị trưởng lão, mà bốn vị trưởng lão này đều là con ruột của lâu chủ, Ngọc Bách Xích là thân sinh nhi tử của đại trưởng lão, cũng là đại tôn tử của lâu chủ Ngọc Không.

Có điều, Ngọc Không vẫn tương đối yêu thích tứ nhi tử hơn, cũng có ý đem Bách Hoa Lâu giao cho tứ nhi tử, vì vậy quan hệ giữa đại trưởng lão cùng tứ trưởng lão vẫn luôn không được tốt, cho đến khi tứ trưởng lão trong một lần làm nhiệm vụ bị người ta phế đi một chân.

Tuy rằng tứ trưởng lão không còn là chỗ dựa nữa, thế nhưng Ngọc Bách Lâu lại được Ngọc Không che chở, vì thế dù cho đến nay Ngọc Bách Xích hận không thể giết chết hắn nhưng cũng không dám tự ý động thủ.

“Đại ca xem ra rất tin tưởng vào người của Hoa gia, không biết đại ca đã phái đi bao nhiêu Hoa vệ đến hỗ trợ vậy, ta đành phải nhắc nhở đại ca một tiếng, sử dụng Hoa vệ tuy rằng chẳng quý trọng gì, thế nhưng nếu như chết đi mấy người, lấy khả năng của gia đình ngươi, sợ là táng gia bại sản cũng không bồi thường nổi a!” Tuy rằng máu đã dồn hết lên đầu, mắt bắt đầu hoa lên, thế nhưng Ngọc Bách Lâu còn chưa quên chế ngạo vị đại ca nhà mình.

“Ngươi, hừ, chỉ sợ lần này người thua sẽ là tứ đệ.” Mắt thấy hai huynh đệ cãi nhau ầm ĩ, thế nhưng Ngọc Không cũng không lên tiếng ngăn cản, tùy ý hai người châm chọc lẫn nhau.

“Thua thì có làm sao, nếu ta thua, Ngọc Bách Lâu ta thứ gì cũng không có, chỉ có bạc là nhiều, được rồi, ta phải tính toán lại thật kỹ, xem chốc nữa phải tìm Hoa gia đòi bao nhiêu bạc mới có thể bồi thường tổn thất của ta, tòa nhà kia lúc mua giá cũng không rẻ, tròn một nghìn lượng hoàng kim.”

“Người nói mơ!” Ngọc Bách Xích phất tay áo, sắc mặt không được tốt xem.

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ phương diện võ công, hắn căn bản không có chỗ nào là hơn được Ngọc Bách Lâu, hết lần này tới lần khác hắn luôn luôn nghe gia gia nói, nếu như Ngọc Bách Lâu chịu tập võ, nhất định là một thế hệ kỳ tài của Ngọc gia, lời này nghe được từ nhỏ đến lớn, hắn hiện tại cũng là một đời tuổi trẻ tài cao, trong lòng cảm thấy thoải mái mới là lạ.

Đợi cho Ngọc Bách Xích dẫn theo đám lâu chủ phân lâu rời khỏi, Ngọc Không đi tới cửa đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía tôn tử, “Ngươi đối với Trầm Việt Lăng tin tưởng như vậy sao?” Lão đã làm Bách Hoa Lâu lâu chủ bốn mươi năm, cũng từng nhìn lầm không ít người, còn thiếu chút nữa đưa Bách Hoa Lâu vào tử lộ, sau cùng cố gắng hết sức mới có thể vãn hồi.

Cho nên về phương diện nhìn người lão vô cùng cẩn thận. Vậy mà đứa tôn tử này của lão bộ dạng lúc nào cũng cà lơ phất phơ lại từ chối bỏ qua người này. Phải biết rằng, chỗ mà bọn họ lựa chọn dựa vào, nếu chọn đúng thì sẽ có càng nhiều cơ hội bảo vệ tính mạng mình.

Giang hồ trước giờ vốn không ngừng giết chóc, bất luận tổ chức gì muốn sống sót thì phải có chỗ dựa vững chắc, mà Bách Hoa Lâu bọn họ chính là dựa vào mối quan hệ giao hảo với các đời hào kiệt mà vượt qua vô số lần nguy cơ.

“Lão già, tin tưởng con, người đắc tội với Trầm Việt Lăng nhất định không chết tử tế được.” Hắn chưa thấy qua Trầm Việt Lăng giết người, thậm chí chưa thấy qua Trầm Việt Lăng tức giận, nhưng vô cùng tin tưởng Trầm Việt Lăng người này tuyệt đối không thể trêu vào.

“Tốt lắm, vậy chúng ta đánh cược.” Ngọc Không đi ra ngoài, cửa bị đóng lại, chút tia sáng cuối cùng cũng bị nhốt ở bên ngoài cửa, chỉ còn lại có Ngọc Bách Lâu lơ lửng giữa không trung đung đưa qua lại.

“Trầm quản gia ơi Trầm quản gia, ngươi rốt cuộc là ai đây?” Giọng nói của Ngọc Bách Lâu ở trong đại sảnh yếu ớt vang lên, đáng tiếc vấn đề này không có ai trả lời hắn.

Bầu không khí bên ngoài vô cùng khẩn trương, bên trong viện, các đại gia vẫn rất ư là bình thản, Liễu Mạt Mạt ở trên cọc gỗ nhảy tới nhảy lui, bây giờ tốc độ của nàng đã nhanh không ít, đã có thể khiến cho Đoạt Vân chạy đuổi theo, hơn nữa cũng không cần cúi đầu nhìn cọc, lo lắng không cẩn thận ngã xuống trẹo chân.

Về phần Quy Nguyệt vẫn còn đang luyện kiếm, mà Nhan Thiều là bị Dược lão trưng dụng, đi giúp lão nhân gia chế tạo những loại thuốc kỳ quái, thuận tiện thí nghiệm thuốc, chẳng có cách nào, ai biểu người ta là ân nhân cứu mạng của hắn làm chi.

Tuy hai tay của Dược lão bị người ta phế đi, thế nhưng một thân y thuật vẫn còn nguyên vẹn, cho dù hiện tại có đi ra ngoài cũng là thần y số một số hai trên giang hồ. Tùy tiện cứu vài người vẫn không có vấn đề gì, nếu như không có chút năng lực ấy, Trầm Việt Lăng căn bản sẽ không tìm lão.

Còn Trầm quản gia thì sao, lúc này hắn đang ở ngoài cửa đón khách.

4 comments on “044 – Đánh Cược

Xuất tiễn