007 – Có chút nghiêm trọng

Blog.Uhm.vN
Mặc dù sở thích của Quy Nguyệt cần phải được dạy bảo lại một chút, nhưng nếu không có hắn, chỉ sợ cũng không dễ dàng bắt được thích khách như vậy. Nhưng điều đáng tiếc nhất chính là, đến cuối cùng Liễu Mạt Mạt cũng không có cơ hội gặp được thích khách thêm lần nào nữa, từ đầu đến cuối đều do một mình Trầm Việt Lăng xử lý, tiểu thư nàng chỉ có thể đứng ở một bên chờ hưởng thành quả mà thôi.

Đối với loại hành vi thuộc chủ nghĩa bá quyền (dùng sức mạnh để thao túng hoặc dùng quyền lực để khống chế kẻ khác) này, Liễu Mạt Mạt cật lực chống lại, thế nhưng người ta đâu có để nàng vào mắt.

Tiểu thư cái gì chứ, trước mặt người ngoài, nàng là chủ nhân, hắn là Trầm quản gia tận tụy trung thành ngoan ngoãn nghe lời. Lúc chỉ còn lại hai người, nàng là tiểu đáng thương, hắn là kẻ đại gian đại ác chủ nghĩa độc tài. Cho đến ngày hôm nay nàng mới phát hiện ra, từ trước đến giờ tất cả mọi chuyện đều là theo ý của Trầm Việt Lăng, nếu như nàng cùng Trầm quản gia bất đồng ý kiến, như vậy đến cuối cùng chịu nhục cũng là nàng.

Tại sao lại trở thành như vậy chứ? Liễu Mạt Mạt vừa ngồi trong đình nghỉ mát ngắm trăng, vừa chống cằm trầm tư suy nghĩ.

“Quy Nguyệt, ngươi có phát hiện mọi người trong Vạn Kim trang rất kỳ quái hay không?” Suy nghĩ đã đời cũng không tìm ra được manh mối gì, Liễu Mạt Mạt buồn chán quay đầu nhìn về phía Quy Nguyệt đang ngồi chồm hổm trong góc.

Trời tối, lại thêm bộ đồ đen thùi của hắn, nếu như trái tim không khỏe rất dễ bị hù cho hết hồn nha. Liễu Mạt Mạt cũng nhờ hai ngày nay tiếp xúc với hắn mới phát hiện thì ra hắn là một người vô cùng thú vị. Ngoại trừ sinh hoạt của hắn có chút vấn đề mà thôi.

Thật ra cũng không phải cái gì nghiêm trọng, nhiều lắm thì lâu lâu không phân rõ phương hướng, thỉnh thoảng quên mất mình đã ăn cơm hay chưa, hay ngẫu nhiên lại cho rằng dưa hấu là mọc ở trên cây mà thôi.

Trước đó, Liễu Mạt Mạt chưa từng gặp được người nào khoa trương như Quy Nguyệt. Bất kể hắn làm cái gì đều không ai dám quấy rối, biết sao được đây, ai kêu hắn là con trai độc nhất của Vạn trang chủ kia chứ.

Biết nhau được vài ngày, Liễu Mạt Mạt mới moi được tin tức động trời này từ miệng nha hoàn. Nhìn sơ thì Quy Nguyệt cùng vị Vạn trang chủ kia thực sự là một trời một vực nha… Ít nhất … Dáng người của hắn không có hoành tráng như Vạn trang chủ.

Thật không biết hắn làm cách nào mà biến con trai thành bộ dạng như vậy.

Bất quá, hắn cũng là một người cha rất quan tâm Quy Nguyệt, nếu không hắn cũng sẽ không mặt dày mày dạn cầu xin Trầm Việt Lăng. Đối với giao dịch giữa hai người Liễu Mạt Mạt tuy không rành lắm, nhưng, có thể để Trầm Việt Lăng đồng ý mang người đi, vị Vạn trang chủ kia hẳn cũng phải hao tốn không ít tâm tư.

“Chỗ, chỗ nào kỳ quái?” Quy Nguyệt ngẩng đầu nhìn Liễu Mạt Mạt, con mắt chớp chớp.

“Nha hoàn nhà ngươi tính tình cũng thật không vừa nha.” Ngày hôm nay sức khỏe của nàng đã khá hơn một chút, cho nên Trầm Việt Lăng cho phép nàng đi ra ngoài tản bộ, kết quả vậy mà bắt gặp một nha hoàn đang bắt nạt vị Vạn tiểu thư kia.

Loại chuyện này, không phải sẽ không thể nào sẽ phát sinh sao.

“À… Đó, đó là, tứ nương, nha hoàn của tứ nương.” Tứ nương, chính là Vạn phu nhân mà ngày đó Liễu Mạt Mạt tình cờ gặp được, cũng là vị phu nhân chân chính trong phủ.

Còn chuyện mấy vị phu nhân khác của Vạn trang chủ chạy đi chỗ nào, vậy thì nàng chưa được biết.

Quy Nguyệt đại khái là rất sợ vị tứ phu nhân kia, cho nên lúc nhắc tới bà ta giọng nói có phần run rẩy, thật ra Liễu Mạt Mạt cũng rất sợ bà ta. Lần đầu tiên gặp mặt bà ta, nàng trúng độc, kế tiếp có người muốn độc chết nàng, nàng thật sự là nghĩ không ra ngoại trừ bà ta còn ai vào đây dám làm ra loại chuyện này.

Trầm Việt Lăng hết lần này tới lần khác cũng không thèm nhắc tới, tiểu thư nàng chỉ có thể tiếp tục chịu uất ức mà thôi.

Cũng may là không bao lâu nữa nàng sẽ rời khỏi Vạn Kim trang.

“Này, Tứ nương ngươi…” Liễu Mạt Mạt nói còn chưa hết câu, đột nhiên nghe thấy bên kia bụi hoa truyền đến tiếng huyên náo, sau đó liền nhìn thấy một nam một nữ đi tới.

Dưới ánh trăng, khuông mặt hai người đó hiện ra rõ ràng, Liễu Mạt Mạt quyết định thật nhanh, dứt khoát ngồi xổm xuống phía sau tảng đá, nàng vốn nhỏ con, cho nên thân thể vừa đủ bị che khuất.

Trầm quản gia, lần này ta tuyệt đối sẽ không phá chuyện tốt của ngươi.

Trong bụng Liễu Mạt Mạt thì nghĩ như vậy, thế nhưng, người ta vốn đâu có biết ơn nàng. Đợi thật lâu cũng không nghe được chuyện riêng tư gì, ngược lại trước mắt Liễu Mạt Mạt mọc ra một đôi giày.

Liễu Mạt Mạt ngẩng đầu đón nhận con ngươi u ám của Trầm Việt Lăng, nàng xấu hổ cười cười, nàng tuyệt đối không có ý định nghe trộm.

“Tiểu thư, ngươi nên đi ngủ.”

“Ta ngủ không được… A, Quy Nguyệt đâu?” Không riêng gì Quy Nguyệt không thấy, đến cả vị Vạn phu nhân mới đứng bên cạnh Trầm Việt Lăng lúc nãy cũng biến đâu mất tiêu.

“Hắn đi nghỉ rồi.”

“Hắn bị Vạn phu nhân mang đi sao?” Thì ra là Vạn phu nhân, Vạn phu nhân mà so với bạch cốt tinh còn đáng sợ hơn! Quy Nguyệt bị nàng mang đi, khẳng định là mạng nhỏ khó bảo toàn.

Không được, nàng không thể thấy Quy Nguyệt rơi vào nước sôi lửa bỏng mà bỏ mặt không cứu.

Vì vậy, Liễu Mạt Mạt nhấc váy lên chuẩn bị xông ra bên ngoài, đáng tiếc, người vừa nhô ra đã bị Trầm Việt Lăng nhấc lên.”Tiểu thư, ngày mai chúng ta còn phải đi đường.”

“Thế nhưng còn Quy Nguyệt…”

“Tiểu thư.” Giọng nói của Trầm quản gia đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng.

“Sao?” Liễu Mạt Mạt mờ mịt ngẩng đầu.

“Trong lúc thân mình còn khó bảo toàn, tốt hơn nên tự lo cho mình trước.” Sau đó, Trầm quản gia một đường xách theo đai lưng của Liễu tiểu thư, một đường đem nàng hộ tống an toàn đến trên giường.

Nàng đã nói mà, lúc không có ai ở đây, Trầm Việt Lăng là một tên khốn kiếp. Liễu tiểu thư dịu dàng tao nhã vậy mà lại bị người ta xách về phòng, thật quá đáng mà!

Rõ ràng lúc ban ngày, nàng cảm giác mọi thứ đều tốt, thế nhưng tới nửa đêm, Liễu Mạt Mạt đột nhiên cảm thấy ngực nổi lên từng cơn đau đớn, cổ họng ngứa ngái, cũng không biết làm sao lại phun ra một búng máu.

Trước lúc ngủ, nàng đã ném gối đuổi Trầm Việt Lăng chạy ra ngoài, lúc này, bên người nàng vốn không có ai chăm sóc. Nàng muốn kêu cứu, thế nhưng vừa hé miệng ra liền phun ra một búng máu.

Ngực càng lúc càng đau đớn, lúc này trong đầu Liễu Mạt Mạt trống rỗng, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy ngực, lặng im cuộn người lại trên giường.

Có lẽ vì quá đau đớn, cho nên nàng ngã xuống giường lúc nào cũng không hay biết.

Âm thanh trong phòng đánh thức nha hoàn ngủ ở gian ngoài, nàng ta lăn qua lăn lại một hồi mới đứng dậy mặc quần áo cầm đèn vào bên trong xem xét.

Kết quả vừa nhìn thấy cảnh bên trong, thiếu chút nữa bị dọa cho rơi nửa cái mạng. Lúc này, một tiếng thét chói tai từ trong phòng Liễu Mạt Mạt truyền đi ra ngoài.

Lúc một đống người vội vàng chạy vào phòng Liễu Mạt Mạt, thì ở đấy từ lâu đã không thấy bóng người, chỉ còn lại tỳ nữ đang chết lặng ngây ngốc đứng nhìn vết máu.

“Đau quá…” Hai mắt Liễu Mạt Mạt khép hờ, nàng vốn không biết người bên cạnh mình là ai, chỉ vô thức nắm chặt tay đối phương, móng tay nàng cắm sâu vào da thịt như muốn giảm bớt đi phần nào đau đớn.

Người nọ không rên một tiếng, mặc kệ Liễu Mạt Mạt bấu vào, đem thân thể nhỏ bé của nàng ôm vào trong ngực, dùng tay kia nhẹ nhàng ép tại trên lưng nàng, một dòng nhiệt khí từ huyệt vị sau lưng mạnh mẽ truyền vào, sau đó chạy khắp toàn thân nàng, sự đau đớn dần dần bị áp chế lại.

“Việt Lăng, ngươi, đâu cần phải làm vậy?” Liễu Mạt Mạt rốt cục không còn đau nhức nữa, lúc nàng rơi vào hôn mề, tiếng một nữ nhân từ trong phòng vang lên.

“Không liên quan gì đến ngươi, thuốc đâu?” Trên mặt Trầm Việt Lăng xuất hiện vẻ lạnh lẽo khác hẳn với ngày thường, hắn nhìn về phía nàng kia, ánh mắt như băng, không có một chút cảm tình.

“Trên tay ta chỉ có thứ này, cái khác, ngươi chính mình tự tìm cách.” Nữ tử thở dài nói, lúc giơ tay đưa bình thuốc qua, trên mặt không chút nào che giấu sự yêu thương.

“Ngươi có thể đi.” Lấy được thuốc, Trầm Việt Lăng liền mở miệng đuổi người.

Nữ tử sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười tự giễu, xoay người rời đi.

“Phu nhân.” Nha hoàn đứng hầu ở bên ngoài khom mình hành lễ.

“Ừ, đi thôi.” Vạn phu nhân quay đầu lại nhìn lần nữa mới ưu nhã cất bước rời đi.

2 comments on “007 – Có chút nghiêm trọng

Xuất tiễn